top of page

AIN'T GOT NO, I GOT LIFE

  • Writer: HPSC
    HPSC
  • Mar 21, 2020
  • 2 min read

" Tôi ko có nhà, ko có giày dép, tôi ko có tiền, cũng ko có địa vị, tôi ko có váy đầm, ko có áo ấm, tôi ko có nước hoa, tôi cũng ko có chiếu hoa. Tôi ko có người yêu.

Tôi ko có mẹ cha, ko có văn hoá cội nguồn, tôi ko có bạn bè, và tôi ko có học hành. Tôi ko có tình yêu, tôi ko có tên tuổi, tôi ko có quyền, tôi ko có danh, và tôi ko có ai phù hộ.

Vậy tôi có gì ? Vậy thì tôi tồn tại làm chi ? Vậy tôi có điều chi mà ko ai có thể lấy mất đi ?

Tôi có cái đầu, tôi có mái tóc, tôi có não và tôi có đôi tai, tôi có đôi mắt và có cái mũi, tôi có cái miệng và có cả những nụ cười.

Tôi có cái lưỡi và tôi có cái cằm, tôi có cái cổ và có luôn những vụng về.

Tôi có linh hồn, tôi có trái tim, tôi có cái lưng và tôi có cả giới tính.

Tôi có hai cánh tay, và tôi có đôi tay, tôi có đủ ngón tay và tôi có cặp giò, tôi có hai bàn chân và có đủ mấy ngón chân.

Tôi có lá gan, và tôi có dòng máu chảy trong mình.

Tôi có cuộc sống, tôi có sự tự do.

Tôi có cuộc đời, mà tôi sẽ luôn giữ nó..."

Quán vắng, gom đủ tĩnh mịch dồn một chổ để nghe nổi rõ lên từng lời trong từng câu hát của Nina Simone. Giọng hát mạnh mẽ và mãnh liệt. Nghe có hy vọng trong nỗi niềm tuyệt vọng. Cái người 'tôi' đó của Nina cái gì cũng ko có, nhưng người ta vẫn tìm ra cái lẽ để sống tiếp trên đời.

Chúng mình, dù vẫn người thiếu cái này người hụt cái kia, nhưng so ra vẫn là có quá nhiều. Vậy thì, chúng mình vẫn cứ vui đi nà, ngán gì dăm ba con vi-rút Corona.

Chúng mình có quá nhiều, đã vậy, còn có cả cà phê mà nhiều người chết mê...



Comments


bottom of page