Đã trải qua mấy chục mùa mưa rồi, mà vẫn ko làm sao có cảm giác quen thuộc hay thân thương đuợc với những cơn mưa... Sài Gòn sáu tháng nắng sáu tháng mưa, mà tôi, ko hiểu sao, chỉ kết tâm giao được với mùa nắng; còn mùa mưa, lần nào tới cũng gây cho tôi cảm giác đột ngột hết hồn, đúng kiểu trên-trời-rơi-xuống
“...Tôi xa người, xa một mùi hương
Bãi khuya, hồn ốc lạc thiên đường
Nhớ ai buồn ngất trên vai áo
Mưa ở đâu về như vết thương...”
Cũng may, bên trong đèn vàng ấm áp nhạc du dương, có cà phê ngon, có sách đọc cho tâm hồn đuợc ráo hoảnh trú ngụ chờ qua mùa...
Comments